Skip to main content

TRÒ CHUYỆN: SƯ MINH TUỆ TRONG TÔI

Tôi ấn tượng nhất về sự chân thành toát ra từ sư Minh Tuệ. Sư có phải thực sự một thánh nhân hay không, chưa ai có thể chắc chắn, nhưng khó ai có thể không nhìn ra sự giản dị và trung thực trong từng cử chỉ, lời nói của sư. Đôi mắt ấy của sư ngay khi nhìn vào trong tôi đã nảy sinh ngay một sự cảm mến và tin cậy. Nhờ truyền thông đại chúng mà những người dân Việt Nam như tôi, và cả người dân trên khắp thế giới đã biết đến sư. Mười ba hạnh đầu đà sư nghiêm trì đã khiến lòng người cảm động. Đức hạnh của sư như một tấm gương để chúng sinh nhìn vào học tập, đồng thời trở thành một tiêu chuẩn để phân định đâu mới thực sự là một tu sĩ Phật giáo chân chính. Đến cả tính mạng sư cũng đã không còn vướng bận chứ đừng nói gì tới tiền bạc hay danh vọng. Liệu con đường tu hành khổ hạnh như thế có thật sự dẫn tới sự chứng ngộ chấm dứt mọi khổ đau? Câu hỏi đó ta hãy tạm gác sang bên mà dành một sự kính ngưỡng trước nghị lực phi thường của sư suốt 6 năm tu hành trong cô độc. Tuy nhiên cũng có rất nhiều người vì không hiểu được lý tưởng cao đẹp của những tu sĩ theo đuổi, nên khi nhìn thấy những người như sư đi khất thực đã sinh ra thái độ kỳ thị, coi khinh. Những con mắt hạn hẹp đó chỉ nhìn thấy một kẻ xin ăn, chứ đâu thấy được ẩn sâu dưới tấm áo chắp vá kia là một tâm hồn cao thượng nhường nào. Không có một chí hướng lớn lao, một niềm tin sắt đá về con đường mình đi thì làm sao một người có thể tu hành nổi nổi hạnh đầu đà. Sư bây giờ đã lui vào rừng sâu để tránh đám đông ngoài kia. Trong số đó, rất nhiều người vì ngưỡng mộ sư mà tìm tới, nhiều người đến chỉ vì tò mò, và cũng nhiều kẻ chỉ lợi dụng hình ảnh sư mà trục lợi. Riêng tôi, chỉ đơn giản nhớ nghĩ đến sư như một sự kết giao đạo hữu trong tâm tưởng. Mặc dù từ lâu rồi tôi đã có con đường riêng của mình, chẳng hướng tới một sự chứng ngộ vĩ đại gì, mà chỉ gắng làm sao sống tốt trong đời này, như một con người bình thường nhất. Cái chung, giữa tôi và sư, có lẽ chỉ là ở một niềm khát vọng tương đồng: sự hướng thượng đến một trạng thái tinh thần cao đẹp và  viên mãn. Mỗi người sẽ có một hình dung riêng mình về cái nơi thiêng liêng đó, và cũng sẽ có phương cách riêng để đạt tới, nhưng trên hết cả vẫn chỉ là niềm mong mỏi về một đời sống thực sự hạnh phúc. Dẫu rằng, tôi không biết vì sao mình tới thế giới này, nhưng bởi tôi biết mình muốn sống thế nên sẽ chọn lựa để sống sao cho trọn vẹn một kiếp người. 


Comments

Popular posts from this blog

DẠY HỌC: BIẾT NÓI LỜI TỪ CHỐI

Năm học này, tôi làm các bài kiểm tra đánh giá chất lượng đầu vào, nhất định không nhận dạy các học sinh quá kém. Trong thực tế giảng dạy, tôi đã gặp không ít các trường hợp học sinh gần như không biết gì cả. Có học sinh lớp 6 không thuộc bảng cửu chương, có học sinh lớp 9 không biết rút gọn đa thức,...Trước thấy thương các em kém quá mà cả nể nhận dạy, nhưng sau cùng các em hoặc tiến bộ quá chậm, đi thi vẫn cứ quanh quẩn điểm hai, ba hoặc không thì phụ huynh lại cho nghỉ học giữa chừng. Dạy hoài công mà tôi còn tự chuốc thêm bao mệt mỏi. Đối với các học sinh mà đầu óc “trắng xoá" như thế, tôi buộc phải dạy một chương trình riêng. Nhưng bây giờ, mở thêm lớp dạy thêm mình các em thì tôi không có đủ thời gian, và cũng chẳng biết phải lấy học phí như nào. Còn dạy chung các em với các bạn khác thì tôi vừa phải dạy cho lớp, vừa phải tách các em riêng ra để dạy bài tập cơ bản. Giá như sức học các em tốt chút thì chẳng nói, đằng này do tiếp thu chậm, cứ học hôm trước hôm sau quên, cộng t...

ĐỌC SÁCH: "VIỆT NAM THỜI PHÁP ĐÔ HỘ" - NGUYỄN THẾ ANH

  Cũng nhiều lần đọc sách sử, nhưng dường như lần nào cũng thấy rất mơ hồ, không tìm được cảm giác thích thú. Với cuốn “Việt Nam thời Pháp đô hộ" của Nguyễn Thế Anh này, muốn thêm một lần thử sức xem sao? Sau khi đọc qua hết toàn bộ cuốn sách và có được cảm nhận chung ban đầu, quyết định chỉ đọc kỹ và viết về Chương III của Phần Hai: Các sự biến đổi xã hội. Tập trung để không bị quá tải.  Đây là lần đọc nghiêm túc nhất từ trước tới nay. Kiên nhẫn và dành nhiều thời gian để suy nghĩ.  Vậy nhưng, thấy gì? Vẫn như mọi lần: lạc lối. Dù chỉ hơn 30 trang sách.  Có lẽ như này: nhiều luận điểm được trình bày, nhưng theo kiểu chắp nối lại chứ không có một sự tổ chức và giải thích đủ sâu để ta thấy được ý nghĩa cùng tầm quan trọng của chúng. Sự lan man này của các luận điểm vô hình chung đã tạo ra rào cản lớn với việc tiếp nhận các sử liệu. Nói gọn lại: không có mạch tư duy sáng rõ dẫn lối, con chữ trở nên tăm tối.  * Một hướng tiếp cận: tách tất cả sử liệu ra khỏi sự rối...