Năm học này, tôi làm các bài kiểm tra đánh giá chất lượng đầu vào, nhất định không nhận dạy các học sinh quá kém. Trong thực tế giảng dạy, tôi đã gặp không ít các trường hợp học sinh gần như không biết gì cả. Có học sinh lớp 6 không thuộc bảng cửu chương, có học sinh lớp 9 không biết rút gọn đa thức,...Trước thấy thương các em kém quá mà cả nể nhận dạy, nhưng sau cùng các em hoặc tiến bộ quá chậm, đi thi vẫn cứ quanh quẩn điểm hai, ba hoặc không thì phụ huynh lại cho nghỉ học giữa chừng. Dạy hoài công mà tôi còn tự chuốc thêm bao mệt mỏi. Đối với các học sinh mà đầu óc “trắng xoá" như thế, tôi buộc phải dạy một chương trình riêng. Nhưng bây giờ, mở thêm lớp dạy thêm mình các em thì tôi không có đủ thời gian, và cũng chẳng biết phải lấy học phí như nào. Còn dạy chung các em với các bạn khác thì tôi vừa phải dạy cho lớp, vừa phải tách các em riêng ra để dạy bài tập cơ bản. Giá như sức học các em tốt chút thì chẳng nói, đằng này do tiếp thu chậm, cứ học hôm trước hôm sau quên, cộng t...
Viết, giống như trò chuyện, về cơ bản đều là sự truyền đạt thông tin giữa ta và người. Bởi có kẻ khác ta ấy mà nảy sinh ra nhu cầu để nói ra, và cũng chính sự có mặt của kẻ khác ảnh hưởng quyết định lên cách ta nói, hay viết. Có ba cấp độ giao tiếp mà mỗi cấp độ cần một cách nói riêng: nói cho chính mình, nói cho một nhóm người, và nói cho một toàn thể rộng lớn không xác định. Sự khác biệt đầu tiên nằm ở cách xưng hô. Nói cho chính mình, ta có thể loại bỏ hoàn toàn chủ thể “tôi” ra khỏi văn bản, bởi khi đó, ta chính là kẻ đang chứng kiến cái ta viết rồi. Ví dụ một đoạn nhật ký sau: “ Đêm tháng sáu, nằm nghe những bản nhạc không lời tuyệt vời của Chad Lawson. Một sự tình cờ gặp gỡ; trái tim dạt dào ngây ngất. Tựa như, nhưng sâu hơn âm nhạc của Yiruma hay Kevin Kern. Hình dung ra mình đang ngồi trong một tòa biệt thự cổ vào một buổi sớm thu. Nắng vàng nhẹ hắt bóng qua ô cửa sổ. Ngoài kia là hồ nước mênh mông và mặt đất ngập màu xanh non của cỏ. Nhắm mắt lại, tận hưởng phút giâ...